Ông cụ Giang nói: “Cháu nói đi.”
Vì mối quan hệ với Cố Tương mà hiển nhiên ông cụ đã coi Mạnh Viễn Châu như người một nhà.
Mạ5nh Viễn Châu nói: “Số tiền mà nhà cháu nợ nhà họ Giang, cháu sẽ trả thay bố cháu, cháu muốn đưa Cố Tương về”
Tiếng nói của Mạnh Viễn6 Châu không lớn, nhưng khi anh nói ra những lời này, Giang Trì đang ngồi ăn cơm bên cạnh phải sửng sốt, anh ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Viễn Châ7u bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Cố Tương cũng nhìn Mạnh Viễn Châu, “Anh Viễn Châu”
Mạnh Viễn Châu liếc Cố Tương, anh tiếp 4tục nói với ông cụ Giang: “Cố Tương thực sự rất hiểu chuyện, những chuyện của nhà cháu chẳng có liên quan gì với em ấy cả. Cháu cảm thấy thậ8t có lỗi với em ấy vì đã để em ấy phải vào làm dâu nhà họ Giang”
Trong phòng ăn có rất nhiều người, nghe được những lời Mạnh Viễn Châu nói, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía anh.
Ông cụ Giang ngạc nhiên nhìn Mạnh Viễn Châu, ông cũng cảm thấy rất bất ngờ khi anh nói như vậy.
Một lát sau, ông cụ mới lên tiếng: “Viễn Châu à, chắc là cháu hiểu lầm rồi. Tương Tượng và thằng Trì nhà ông tuổi tác sàn sàn như nhau, cũng hợp tính, Cố Tương lấy thằng Trì, gia đình ông rất vui vẻ. Chúng ta là người một nhà cả, giúp nhà họ Mạnh là chuyện chúng ta phải làm thôi, sao cháu lại nói đến chuyện trả lại chứ?”
Mạnh Viễn Châu lại nói: “Nhưng Cố Tương không tự nguyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129591/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.