Dù sao thì anh cũng không muốn nhìn thấy Cố Tương phải chịu ấm ức.
Cố Tương gật đầu, “Ừ”
Trở lại cửa hàng, Bạc5h Vi chạy ra đón, cô ấy nhìn Cố Tương một lượt rồi khẩn trương hỏi: “Cố Tương, cậu không sao chứ? Anh ta không đánh cậu đấy c6hứ?”
Bởi vì trông Mạnh Viễn Châu quá đáng sợ!
Vừa rồi Bạch Vi đã rất lo lắng, sợ Cố Tương sẽ xảy ra chuyện gì7.
Cố Tương nở nụ cười với Bạch Vi, cô trấn an cô bạn: “Tớ có thể xảy ra chuyện gì được? Anh ấy đến thăm tớ thôi”
4
“Thấy anh ta đánh Mạnh Nghiên nên tớ sợ quá, sợ anh ta đánh luôn cả cậu”
Cố Tương nói: “Không đâu, anh ấy sẽ khôn8g đánh tới”.
“Vậy cái máy quay..”
“Máy quay làm sao?” Cố Tương nói: “Vốn nó cũng không phải là đồ của Mạnh Nghiên”
Cố Tương là người duy nhất trong nhà có thể sử dụng đồ của Mạnh Viễn Châu,
Chính anh không cần đến, người khác lại không dám dùng.
Bạch Vi thở phào, “Vậy là tốt rồi, cậu không biết chứ, vừa rồi suýt chút nữa là tớ báo cảnh sát đấy”
Cố Tương liếc cô bạn, “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu”
Nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì, mặt Bạch Vi biển sắc, “Nguy rồi.”
“Sao thế?” Cố Tương nhìn cái ghế đã bị Mạnh Nghiên ngồi qua, cô nói với nhân viên trong cửa hàng: “Đổi ghế cho chị”
Em gái nhân viên nói: “Nhưng đây là cái ghế chị thích nhất mà”
“Chị không thích nữa” Nghĩ tới chuyện Mạnh Nghiên đã từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129584/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.