Cô đã làm “người khác” quá lâu rồi, có lẽ chỉ đến khi đêm khuya tĩnh lặng, không một bóng người, cô mới dám là chính mình.
Mà Thương Sách không chỉ sống dưới ánh mặt trời, bản thân anh cũng giống như một mặt trời rực rỡ…
Nồng nhiệt, chói chang.
Hai người họ như hai cực đối lập.
“Em…” Thương Sách đứng rất gần, cúi đầu nhìn cô, khóe môi hơi cong lên, khi bật cười, hơi thở phả nhẹ vào mặt cô.
Nhẹ nhàng, ấm áp.
Tựa như làn gió xuân, khiến trái tim người ta bắt đầu lay động, chao đảo không yên.
“Em từ chối anh, nhưng lại lấy sinh nhật anh làm mật khẩu. Em có phải đang thầm thích anh không?”
“Không có!” Vinh Cẩm cố chấp chối bỏ.
Lúc đổi mật khẩu, không hiểu sao trong đầu cô lại hiện lên sinh nhật của Thương Sách — cũng gần tới rồi, vào tháng sau.
“Em nhớ anh bảo có chuyện muốn nói với em? Vậy nói nghiêm túc đi.” — Cô nhắc nhở, đồng thời né người, không để anh đứng quá gần.
“Lần trước em nói, người anh cưỡng hôn lúc say là em?”
“Đúng vậy!”
“Anh cưỡng hôn em, nhưng em cũng không tha cho anh đâu nhé. Em cho người đánh anh một trận ra trò, lúc đó mặt mũi anh bầm dập, về nhà còn bị ông nội mắng té tát.”
“Đáng đời anh! Tự dưng bị người khác hôn, không đánh mới là lạ!” — Cô phản pháo ngay.
“Anh đúng là đáng bị đánh thật. Nhưng nói thế thì chuyện đó cũng coi như huề nhau đi, em đánh – anh chịu, không ai nợ ai.”
“…” — Vinh Cẩm bị anh nói tới mức nghẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997112/chuong-523.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.