Tâm trạng anh ta bỗng chốc trở nên kích động.
“Chị vẫn luôn cảm thấy áy náy vì cái chết của anh họ. Chị nghĩ mình nên gánh vác trách nhiệm mà lẽ ra anh ấy phải đảm đương – chăm sóc gia đình, kế thừa công ty. Thực ra…”
“Trước kia chị học violin, hát cũng hay lắm.”
“Chỉ là từ sau chuyện đó, chị chưa từng chạm vào đàn lần nào nữa, bởi vì…” Vẻ mặt đau khổ, Vinh Dịch cười khổ, “Anh họ là một kẻ mù tịt âm nhạc!”
“Cả nhà mình cứ như mặc định một sự ăn ý nào đó, vì bà nội mà để mặc sai lầm ấy kéo dài, tiếp diễn.”
“Nhưng chị ấy, dù gì cũng không phải là Vinh Cẩm!”
“Chị ấy đâu phải cái máy. Chị có tên riêng, có cảm xúc buồn vui, có sở thích riêng…”
“Chị lẽ ra nên giống những cô gái khác – giữ kiểu tóc mình thích, mặc những bộ đồ đẹp, làm điều mình yêu, yêu người mình chọn… chứ không phải cả đời sống như Vinh Cẩm!”
“Anh họ đã mất rồi, thì cứ để anh ấy trở thành quá khứ chẳng được sao?”
“Anh ấy đã mất hơn hai mươi năm rồi. Chẳng lẽ chỉ cần bà nội còn sống thì chị em vĩnh viễn không được tự do?”
Những lời đó, nếu rơi vào tai người lớn trong nhà, sẽ bị coi là bất hiếu, như đang nguyền rủa bà nội vậy.
Không trách được vì sao Vinh Dịch bị đánh!
“Chị ấy bị trói buộc hai mươi mấy năm trời, chẳng lẽ không thể theo đuổi hạnh phúc riêng? Em nói vậy là sai sao?” Vinh Dịch vừa nói, nước mắt đã chảy đầy mặt.
“Lẽ ra không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997111/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.