Trong bệnh viện.
Người nhà họ Vinh đang thấp thỏm chờ đợi trước phòng cấp cứu, Thương Sách thì chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, không chen vào, cũng không làm rối thêm không khí vốn đã căng thẳng.
Ước chừng hơn một tiếng sau, cuối cùng cũng có bác sĩ bước ra thông báo tình hình:
“Hiện tại bệnh nhân đã tạm thời ổn định. Xét đến việc tuổi cao, lại có tiền sử cao huyết áp, chúng tôi sẽ tiến hành điều trị bảo tồn trước, còn phương án phẫu thuật cụ thể phải chờ hoàn thành các bước kiểm tra, chụp chiếu rồi hội chẩn thêm với các chuyên khoa khác.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” – Vinh Chấn Bang lên tiếng cảm ơn thay cả nhà.
“Thằng nhãi này! Nếu bà nội mày có mệnh hệ gì, tao không để yên cho mày đâu!” – Vinh Chấn Hải gườm gườm trừng mắt nhìn con trai.
Vinh Dịch liếc nhìn bác và ba mình, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Con đâu có ngờ bà lại nghe thấy… với lại, những lời con nói có gì sai chứ? Con chỉ là—”
Nhưng nghĩ đến đang ở nơi công cộng, là bệnh viện, lời chưa kịp thốt ra, cậu đã ngậm miệng lại, bực dọc hừ khẽ một tiếng.
Ánh mắt cậu, sau đó lại vô thức dừng lại ở chị họ—Vinh Cẩm—dường như có điều muốn nói, lại chẳng thể mở lời.
“Cút về nhà cho tao! Tao không muốn thấy mày ở đây!” – Vinh Chấn Hải quát khẽ.
“Con…” – Vinh Dịch còn định nói gì, thì đã bị chị họ liếc nhẹ ra hiệu. Cậu mím môi, không cam tâm nhưng vẫn quay người rời đi.
Tai nạn của bà quá bất ngờ, cả nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997110/chuong-521.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.