Người đi ngắm hoa anh đào rất đông, nhưng lúc này Thương Sách và Vinh Cẩm đã rẽ vào một lối mòn nhỏ, đi đến nơi hẻo lánh vắng vẻ. Chỗ này chưa được khai thác, mặt đất đầy lá khô, cành gãy, quạnh hiu tiêu điều.
Chỉ có một cây anh đào nở rộ, tán hoa rực rỡ.
Xa cách cả khu rừng hoa, trông lại càng cô độc, ngạo nghễ, cao quý.
Vì chưa được mở đường, gần như không có dấu chân người, cũng chẳng có lối đi rõ ràng. Lá rụng cành gãy phủ đầy mặt đất khiến Vinh Cẩm suýt nữa bước hụt, giẫm phải một cái hố nhỏ.
Thân người lảo đảo, may mà Thương Sách phản ứng kịp, nhanh tay nắm lấy cánh tay cô.
“Cẩn thận.” – Anh thấp giọng nhắc.
“Cảm ơn.”
Nhưng lần này, khác với mọi lần, Vinh Cẩm không hề hất tay anh ra.
Thương Sách trong lòng thoáng vui mừng.
Anh vốn định nhân dịp ngắm hoa này để được gần gũi cô hơn, còn đang nghĩ cách tạo cơ hội, không ngờ Vinh Cẩm lại chủ động dẫn anh đến nơi hẻo lánh thế này.
Nhìn quanh một lượt—không có ai.
Tốt lắm.
Rất thích hợp để làm chuyện mờ ám.
Anh nín thở, tay vẫn giữ lấy cánh tay cô, rồi từ từ trượt xuống…
Tới cổ tay, rồi chỉ cần thêm một chút nữa—Là đã nắm trọn bàn tay cô trong tay mình.
Bàn tay cô nhỏ nhắn, lạnh lạnh; còn tay anh thì khác—giống như con người anh, rộng rãi, ấm áp, lòng bàn tay nóng rực.
Anh nắm chặt lấy tay cô, bao trọn trong lòng bàn tay mình.
Vinh Cẩm cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ tay anh, thấm qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997109/chuong-520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.