Thương Sách không tin — đã canh tận cửa rồi mà vẫn không gặp được người? Anh dứt khoát khoanh tay đứng chờ ở hành lang, mà vệ sĩ cũng hết cách, dù sao cũng không thể mạnh tay lôi anh ra ngoài.
Chỉ là…
Thiếu gia nhà họ Thương này sao mà… vô lại quá vậy?
Đã nói không tiếp, mà vẫn không chịu đi.
Thật ra Thương Sách cũng chẳng quá bận tâm đến chuyện có kết được mối làm ăn hay không, chỉ là bị người ta từ chối nhiều lần như thế khiến anh có chút tự ái tổn thương. Anh đâu có ngốc, cảm nhận rõ ràng được rằng cậu chủ nhà kia hình như cực kỳ có ác cảm với mình.
Anh suy đi tính lại — hai nhà không hề qua lại, cũng không có xung đột lợi ích, chẳng lẽ anh từng đắc tội với người ta khi nào mà không biết?
Kết quả, trợ lý bảo: người ta đi rồi!
Thương Sách vừa giận vừa tức, uất nghẹn quay trở về phòng bao, tính ngồi xuống tiếp tục ăn thì phát hiện — bàn ăn đã được dọn sạch sẽ không còn một mống.
“Hai người ở phòng này đâu rồi?” Anh ngớ người hỏi.
“Tiểu tổng giám đốc Thịnh và bạn gái đã rời đi rồi.” Nhân viên phục vụ lễ phép trả lời.
“Nhưng tôi còn chưa ăn mà!”
“……”
Cũng không thể trách Thịnh Đình Xuyên được — đợi mãi không thấy về, gọi không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời. Tưởng Trì Vũ dạo này quá mệt mỏi, anh muốn sớm đưa cô về nghỉ ngơi, nên chẳng còn tâm trí lo nổi cho Thương Sách.
Thương Sách tức giận đùng đùng chạy ra bãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997062/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.