Vết son? Nếu đã dính vào áo, thì nhất định là phải ở cự ly cực kỳ gần.
Dẫn về căn hộ?
Qua đêm?
Chứ không thì, trai đơn gái chiếc ở trong căn hộ… còn có thể làm gì?
Tưởng Trì Vũ từ từ rút tay khỏi tay nắm cửa, xoay người rời đi.
Thịnh Đình Xuyên thì hoàn toàn mờ mịt, kinh ngạc nhìn cậu mình:
“Cậu đang nói gì vậy?”
“Lại còn giả vờ hả?” Dụ Hồng Sinh nhíu chặt mày.
“Không phải, cháu…”
“Đừng có bày ra vẻ oan ức đó với tôi! Cậu không thể nào đặt điều cháu được!”
“Cháu thật sự không có!”
“Trước đây còn độc thân, cháu muốn mập mờ với ai cậu không quản,” Dụ Hồng Sinh hừ lạnh, “nhưng giờ cháu đã chọn ở bên con bé đó rồi thì phải giữ cho ra nam đức, đừng có làm bậy. Không thì… cho dù cháu là cháu ruột cậu đi nữa…”
“Cậu cũng sẽ vì nghĩa diệt thân — Đánh gãy chân cháu!”
Thịnh Đình Xuyên biết quá rõ tính cậu mình — ông không bao giờ nói đùa, càng không vô cớ buộc tội người khác.
Nhưng bản thân anh thật sự không nhớ có vụ vết son nào cả!
“Cậu nhớ rõ lắm, chắc cũng biết khoảng thời gian nào xảy ra chuyện đó chứ ạ?”
“Trước Tết, lúc cậu dọn khỏi căn hộ để nhường chỗ cho cháu.”
“…”
Thịnh Đình Xuyên ngay lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Sau đó nhìn lại cậu mình, ánh mắt vừa bất đắc dĩ vừa u oán: “Nếu cháu nói người hôm đó chính là Tưởng Trì Vũ… cậu tin không?”
“Vớ vẩn! Khi đó hai đứa đã quen thân tới mức đó chưa? Tính cách của con bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997061/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.