Trịnh Khắc Quân đẩy xe lăn, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Cô ấy kết hôn với Hạ Văn Lễ bao lâu rồi, có thai chẳng phải là chuyện bình thường sao? Họ sống cuộc sống của họ, chúng ta cũng nên sống cho tốt phần mình, nước sông không phạm nước giếng như vậy là được rồi.”
Thịnh Tú Hoa gượng gạo gật đầu.
Chẳng trách, dịp Tết cô muốn về nhà thăm hỏi một chút cũng bị từ chối.
Mang thai vốn là chuyện vui, nhưng nhìn thấy bà— e là chỉ thấy xui xẻo.
Năm xưa, bà ta oán trách cha mẹ thiên vị Dụ Cẩm Thu. Đến giờ, hai người con của Dụ Cẩm Thu đều sự nghiệp viên mãn, gia đình êm ấm, còn bà ta lại thành người bị ghét bỏ, đến chó cũng chẳng buồn liếm, làm sao bà ta có thể cam lòng.
“Tú Hoa?” Trịnh Khắc Quân thấy cô thất thần, khẽ gọi: “Em đang nghĩ gì mà ngẩn ra vậy?”
Thịnh Tú Hoa chỉ cười nhạt:
“Dù gì con bé cũng là cháu gái em, nghe nói nó có thai, làm cô mà… trong lòng cũng thấy vui. Chỉ tiếc, không thể gặp trực tiếp chúc mừng nó.”
“Chúng ta không làm phiền đến cuộc sống của nó, thế đã là món quà tốt nhất rồi.”
Thịnh Tú Hoa cười gật đầu.
Ngón tay vô thức siết chặt mép chăn, tâm trạng rối bời, chẳng tài nào yên nổi.
…
Bên này.
Từ sau khi gặp lại Thịnh Tú Hoa, tâm trạng Thịnh Đình Xuyên cứ thấp thoáng nặng nề. Nhân lúc bà ngoại ra ngoài dạo một vòng, Tưởng Trì Vũ bèn tranh thủ hỏi nhỏ:
“Anh không sao chứ?”
“Không sao.”
“Dạo này anh vất vả quá, bà ngoại đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997060/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.