Thịnh Thư Ninh nhét quần áo vào tay anh trai mình, rồi đuổi anh sang phòng bên cạnh, sau đó lại đưa cho Tưởng Trì Vũ một bộ váy áo sạch sẽ: “Đây là đồ em mặc trước khi mang thai, chị xem có vừa không.”
“Cảm ơn em.”
Tưởng Trì Vũ vừa nhận lấy mới phát hiện đó là một bộ sườn xám mùa đông, cổ áo lông trắng phối cùng nền nhung xanh lam ngọc, dịu dàng mà trang nhã. Đường may thủ công tinh xảo, cúc áo còn đính ngọc trai, từng viên đều là hàng giá trị.
“Bộ này…”
“Em mặc không vừa nữa rồi, chắc sẽ rất hợp với chị.”
Kèm theo đó là một chiếc áo choàng lông, phối cùng thì vô cùng ấm áp.
Lúc Thịnh Đình Xuyên nhìn thấy Tưởng Trì Vũ lần nữa, ánh mắt anh vụt qua một tia sáng lấp lánh.
Ngay cả Dụ Cẩm Thu cũng khen đẹp, chỉ có Hạ lão phu nhân là đột ngột hỏi một câu:
“Thư Ninh này, trước đây bà làm cho cháu rất nhiều sườn xám, sao mặc được một lần rồi không thấy cháu mặc lại nữa?”
“Cháu…” Thịnh Thư Ninh chột dạ, lén liếc nhìn thủ phạm không xa.
Ai đó đang trò chuyện với Thương Sách, làm như không để ý đến sự lúng túng của cô.
protected text
Cô thấy tiếc vì mấy bộ đẹp như vậy mà lại bị chôn dưới đáy tủ, mỗi lần lấy ra mặc, còn chưa kịp ra khỏi cửa đã…
Toàn bộ bị phá trong tay anh ấy.
Số phận của những bộ sườn xám thê thảm thế nào, số cô…
Tự nhiên cũng chẳng khá hơn là bao.
Sườn xám không mặc cũng phí, nên cô dứt khoát tặng luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997059/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.