Chỉ cần là việc dính dáng đến đất cát, thì khó mà sạch sẽ được. Vì vậy, khi rời khỏi nhà kính, trên quần áo và giày của Thịnh Đình Xuyên không tránh khỏi bị lấm bùn, trông có phần lấm lem chật vật. Dù sao những việc nặng nhọc, bẩn thỉu đều là do anh làm.
“Buồn cười lắm sao?” Thịnh Đình Xuyên nhướn mày nhìn cô.
“Cũng tàm tạm thôi.” Tưởng Trì Vũ lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Thịnh Đình Xuyên. Trong ấn tượng vốn có, Tiểu tổng giám đốc Thịnh lúc nào cũng tiếp xúc với đá quý ngọc thạch, bây giờ lại lấm lem bùn đất, đúng là có chút tương phản.
“Đình Xuyên à, hôm nay vất vả cho cháu rồi, chắc chắn toát hết mồ hôi đúng không? Hai đứa còn phải đi hẹn hò nữa nhỉ, mau đi tắm rửa thay đồ đi.”
Hạ lão gia ngắm nhìn vườn rau được dọn dẹp gọn gàng, vô cùng hài lòng.
Thịnh Đình Xuyên đi tắm trong phòng khách, Thịnh Thư Ninh thì nhờ Hạ Văn Lễ mang quần áo sang cho anh.
Kết quả, Hạ Văn Lễ lấy quần áo xong lại trực tiếp đưa cho Tưởng Trì Vũ: “Tưởng tiểu thư, làm phiền cô mang qua giúp.”
“Tôi đưa sao?” Tưởng Trì Vũ hơi cau mày.
Tính tình Hạ Văn Lễ từ trước đến giờ chỉ hoà nhã mỗi với Thịnh Thư Ninh, còn lại hầu như đều lạnh lùng xa cách, gương mặt như phủ đầy sương tuyết. Đối diện với anh ta, Tưởng Trì Vũ khó tránh khỏi có chút e dè.
Mà anh ta thì chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi còn việc khác nữa.”
Nói rồi nhét quần áo vào tay cô, quay lưng bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997058/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.