Tưởng Trì Vũ bị Thịnh Đình Xuyên giữ chặt, hai người quấn quýt bên nhau trên sofa một lúc lâu. Đến khi cô vội vàng đến bệnh viện, còn chưa kịp đẩy cửa đã nghe thấy tiếng cười bên trong.
Dụ Cẩm Thu đến rồi, đang ngồi trò chuyện với bà ngoại.
“…Bộ đồ này đẹp quá.” Hai người đang xem ảnh chụp lễ cưới của Thịnh Thư Ninh.
Tưởng Trì Vũ lễ phép chào một tiếng: “Cháu chào dì, dì đến sớm thế ạ.”
“Muốn để cháu nghỉ ngơi thêm chút, ở nhà dì cũng chẳng có việc gì.” Dụ Cẩm Thu đáp.
Thật ra, người tìm đến Dụ Cẩm Thu đặt thiết kế trang sức nhiều đến mức sắp giẫm đổ cửa nhà họ Thịnh.
Chỉ là so với chuyện chung thân đại sự của con trai, những thứ khác đều chẳng đáng bận tâm.
Sức khỏe của bà ngoại đã hồi phục khá tốt, sau vài ngày nghỉ dưỡng trong bệnh viện, được Lữ Bồi An đồng ý, gia đình chuẩn bị chuyển bà đến trung tâm dưỡng lão có người chuyên chăm sóc và hỗ trợ phục hồi chức năng — vừa đỡ lo vừa đỡ nhọc.
Hôm xuất viện, Thịnh Đình Xuyên giúp thu dọn đồ đạc, khẽ nghiêng người sát lại gần Tưởng Trì Vũ:
“Tối em có rảnh không?”
“Có việc gì à?”
“Anh muốn dẫn em đi gặp vài người bạn.”
“Được thôi.”
“Cô sư muội của anh cứ nằng nặc đòi anh mời ăn cơm, tiện thể anh gọi thêm mấy người bạn nữa, để em làm quen.”
Tưởng Trì Vũ gật đầu, lúc ấy đang chỉnh lại bó hoa trong tay: “Em ra ngoài một lát.”
Cô cố tình quay về tiệm hoa, đích thân gói một bó thật đẹp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997063/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.