Bên trong phòng bao, mọi người đều đã tề tựu đông đủ, nhưng bầu không khí lại mang theo một cảm giác kỳ lạ khó nói thành lời.
Tưởng Trì Vũ cảm nhận được điều đó một cách rõ ràng nhất—vì cô hoàn toàn có thể cảm nhận ánh mắt của mọi người đều lướt qua, rồi cuối cùng vẫn dừng lại ở chính mình.
Vừa rồi xảy ra chuyện ầm ĩ, cộng thêm việc Thịnh Đình Xuyên công khai tỏ tình giữa đám đông, ánh mắt của nhà họ Thịnh nhìn cô lúc này đều không giống bình thường.
Có kinh ngạc, có dò xét, có soi xét…
Khiến tim cô vô thức loạn nhịp.
Cô biết rõ, bản thân và nhà họ Thịnh có khoảng cách quá lớn về xuất thân, lại còn để lại một mớ rắc rối từ nhà họ Tưởng, cộng thêm một người bà ngoại đang bệnh nặng. Chưa kể, lúc ra tay với ba ruột, mẹ kế và em gái cùng cha khác mẹ, phía Tập đoàn Thịnh Thế lại chính là bên cung cấp đội ngũ pháp lý hỗ trợ—những chuyện cô từng làm, người nhà họ Thịnh chắc chắn đã sớm hiểu rõ.
Cô không phải loại con gái ngây thơ đơn thuần, mà theo tiêu chuẩn chọn con dâu của nhà họ Thịnh… chắc chắn còn cách một đoạn rất xa.
“…Nghe nói bà phải dùng thuốc trong thời gian dài, có kiêng gì trong ăn uống không?”
Thịnh lão phu nhân nở nụ cười dịu dàng, lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc, ánh mắt chuyển sang bà ngoại của Tưởng Trì Vũ.
“Tôi không ăn được đồ cay nóng.”
“Đình Xuyên, cháu đi dặn nhà bếp một tiếng, bảo họ khi nấu nhớ tránh mấy món
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997053/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.