Thịnh Đình Xuyên không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ quan sát biểu cảm của cô, trong lòng thấp thỏm.
Chẳng lẽ…
Việc mình tỏ tình công khai trước mặt mọi người khiến cô khó chịu, hoặc cảm thấy áp lực? Chẳng lẽ vì thế mà cô sẽ từ chối mình?
Vậy nên Tưởng Trì Vũ cũng không ở lại lâu, còn các khách mời khác cũng lần lượt rời đi.
protected text
Thương Sách mặt dày còn định chen vào hóng hớt, bị ông cụ Thương đá cho một phát, đuổi đi luôn.
Thương Sách còn liếc mắt ra hiệu với Hạ Văn Dã: “Người em tốt, có tin hot nhớ kể cho anh nhé!”
Ông cụ Thương thì đau đầu không chịu nổi, vừa ra khỏi phòng bao đã lải nhải:
“Tiểu Sách à, cháu cũng đâu còn nhỏ nữa, có thể chững chạc được không? Cháu nên học hỏi Văn Lễ kìa.”
“Ông ơi, anh ấy toàn giả vờ thôi, ông biết ảnh ngoài đời thế nào không? Ngay cả chị dâu cũng là bị anh ấy lừa cưới về đấy!”
“Ít ra người ta cũng cưới được vợ, còn cháu thì sao?”
“Cháu thì làm sao?”
“Uống rượu say, rồi hôn nhầm đàn ông, mất mặt cả dòng họ!”
“Ông ơi!!”
Thương Sách sợ đến xanh mặt, còn nhìn quanh quất xem có ai nghe thấy không, rồi mới thấp giọng nói:
“Chuyện đó… có gì vẻ vang đâu, ông còn nhắc lại làm gì!”
“Có gan làm thì có gan nhận, lúc đó người ta không đấm chết cháu là may rồi.”
“Ông là ông ruột của cháu thật à?”
“Cháu đừng quên là đến giờ vẫn chưa tìm người ta để xin lỗi đâu đấy!”
“Cháu còn không nhớ nổi mặt người ta trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997054/chuong-463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.