Lời của Hà Xán Như kéo thần trí đang dao động của ông ta trở về. Lồng ngực ông ta lúc này vẫn còn rung lên dữ dội, nhưng chỉ có thể cố gắng kiềm chế cảm xúc, giữ vững vẻ bình tĩnh.
Ánh mắt sắc bén lướt qua Hà Xán Như một lượt, ông ta lạnh lùng nói:
“Cô ấy rất tốt.”
“Các người đều bị cô ta lừa hết rồi! Tôi ra nông nỗi này, tất cả đều do cô ta gây ra!”
Dụ Hồng Sinh cười khẩy, giọng điệu châm chọc:
“Bà Hà, bà e là quên rồi—ngày bà xảy ra chuyện, tôi có mặt tại hiện trường. Thuốc bị lục ra từ trong túi xách của bà. Bà và ông Tổng họ Điền kia lăn lộn với nhau, có không biết bao nhiêu người tận mắt chứng kiến.”
“Sao? Là cô ấy ép bà chắc?”
“Đừng có nói mấy câu kiểu ‘bị bỏ thuốc, không thể phản kháng’ nữa. Đừng tự tìm cái cớ cho sự buông thả của bản thân.”
“Tôi chỉ thấy một cô gái nhỏ bị ép đến bước đường cùng, mới phải liều mình phản kháng.”
“Tôi sống từng này tuổi rồi, ai là người, ai là ma, tôi phân biệt rõ. Cháu tôi muốn ở bên ai, cũng không đến lượt bà xen vào!”
Hà Xán Như không ngờ rằng cậu cháu nhà họ Thịnh lại đồng lòng bênh vực Tưởng Trì Vũ đến vậy, tức đến run người.
Bà ta hiểu rõ—Có nhà họ Thịnh che chở, bà ta sẽ không bao giờ động được đến Tưởng Trì Vũ nữa.
Bản thân bà ta và con gái đã mang tiếng xấu, Tưởng Thư Nhan thì sảy thai, lại gãy xương sườn, bây giờ còn nằm liệt trong bệnh viện như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997052/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.