Tưởng Trì Vũ đâu phải ngốc, cô thừa hiểu Thịnh Đình Xuyên chắc chắn đã cảnh cáo Kim Duệ một trận ra trò. Với cô mà nói, đây là chuyện tốt — chỉ cần tên cặn bã đó không phải đầu óc heo, thì chắc chắn sẽ không dám quấy rầy cô thêm lần nào nữa.
Còn bữa tối hôm nay, dĩ nhiên vẫn là do Thịnh Đình Xuyên chi trả.
Lúc dùng bữa xong, nhân viên phục vụ mang lên món tráng miệng. Tưởng Trì Vũ vừa ăn được một thìa mousse caramel muối biển — vị mặn ngọt đan xen, cảm giác vô cùng độc đáo — thì điện thoại rung lên. Là cuộc gọi đến từ Dụ Hồng Sinh.
Cô theo phản xạ nhìn về phía người đối diện, ra hiệu anh giữ im lặng.
Sau đó đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, hạ giọng:
“Cháu chào chú Dụ.”
“Còn ở cửa hàng không?”
“Dạ… không…” Ánh mắt Tưởng Trì Vũ liếc sang Thịnh Đình Xuyên đang ngồi cách đó không xa, “Cháu đang ở nhà.”
“Vài hôm nữa có rảnh không?”
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Chú muốn mời cháu và bà ngoại cháu đến nhà dùng bữa. Bà cụ sống một mình, cháu chắc cũng không yên tâm. Vả lại…”
“Đang yên đang lành, sao chú lại muốn mời cháu ăn cơm?” Tưởng Trì Vũ khẽ nghiêng người, lau lớp sương mờ trên tấm kính cao sát trần do chênh lệch nhiệt độ bên trong và ngoài. Ngoài cửa sổ là ánh đèn vạn nhà lấp lánh.
“Nếu lần trước chú không mời cháu đi cưỡi ngựa thì cũng chẳng xảy ra chuyện như vậy. Trong lòng chú cứ mãi áy náy. Vả lại cũng gần Tết rồi, coi như là một bữa cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997044/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.