Tưởng Trì Vũ trong lòng vốn đã có tình cảm với anh, vậy nên hoàn toàn không có sức từ chối.
Cứ thế để anh tùy ý làm càn.
Đến khi nụ hôn kết thúc, đôi môi vẫn còn cọ sát nhau, giọng anh trầm khàn vang lên bên tai cô:
“Ngày hôm qua… là nụ hôn đầu của em?”
Tưởng Trì Vũ không lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận.
Chỉ nghe anh bật cười khe khẽ, nhẹ nhàng nói:
“Trùng hợp thật, của anh cũng vậy.”
Một câu nói, lại khiến tim cô đập thình thịch.
Tưởng Trì Vũ, mày đúng là tiêu thật rồi…
Ban đầu cô còn định bụng, người này ngạo kiều miệng cứng, cứ để anh chịu đựng hai hôm, ai ngờ mới ngày hôm sau đã lại quấn lấy anh, mà Thịnh Đình Xuyên thì…
Từ sau khi tỏ tình xong, như thể biến thành một người khác.
Khiến người ta không thể kháng cự.
Đúng là muốn mạng người mà.
“Muộn rồi, để bà ngoại một mình ở nhà cũng không tiện. Em ăn thêm chút tráng miệng đi, rồi anh đưa em về.”
Thịnh Đình Xuyên nắm tay cô, từ đầu đến cuối không hề buông lơi, “Tráng miệng hôm nay cũng ngon lắm.”
Tưởng Trì Vũ khẽ gật đầu.
Trở về bàn mới phát hiện — anh chưa hề động đến tráng miệng.
Thế thì anh biết ngon ở đâu? Sau đó cô mới ngơ ngẩn nhận ra, có lẽ là vì mùi vị còn sót lại nơi môi cô…
Nghĩ đến đó, mặt cô lại đỏ bừng, màu hồng ửng càng khiến sắc mặt cô thêm rực rỡ, tinh khôi mà động lòng người.
Tráng miệng là không thể ăn nổi nữa, cô chỉ uống vài ngụm nước để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997045/chuong-454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.