Tại bãi đỗ xe.
Đôi môi của Thịnh Đình Xuyên áp sát lên môi cô, không hề tiến sâu hơn, chỉ đơn giản là nhẹ nhàng chạm vào. Nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến tim cô loạn nhịp không ngừng.
Tim Tưởng Trì Vũ đập hỗn loạn, gò má đỏ bừng như vừa được điểm phấn.
Chỉ là một nụ hôn nhẹ, Thịnh Đình Xuyên vừa hơi lui lại, trán khẽ tựa vào trán cô, anh thấp giọng hỏi:
“Buổi tối có sắp xếp gì không?”
“Không có.”
“Em còn nợ anh mấy bữa cơm.”
“Em nhớ mà, nếu tối nay đóng cửa sớm, em sẽ hẹn anh đi ăn.”
“Được.”
Tưởng Trì Vũ vừa xuống xe, vẫn còn cảm giác như máu trong người đang cuồn cuộn, tim thì không ngừng đập mạnh.
Vừa lúc trợ lý Lộ xách cà phê quay về, định đưa cô một cốc, nào ngờ cô chạy biến như trốn nợ, khiến anh ta nhíu chặt mày, còn nghi ngờ hỏi ông chủ:
“Tưởng tiểu thư làm sao thế? Cảm giác là lạ sao ấy.”
“Lạ chỗ nào?” Thịnh Đình Xuyên đón lấy ly cà phê, nhấp một ngụm.
“Thì… cảm giác như không còn bình tĩnh, chững chạc như thường ngày nữa.”
“Bởi vì tôi vừa tỏ tình với cô ấy.”
Trợ lý Lộ đang uống cà phê thì suýt nữa phun ra!
Không thể tin nổi mà nhìn ông chủ nhà mình: “Lúc nào vậy? Sao tôi không biết?”
“Tiểu Thịnh tổng, đúng là hành động âm thầm mà hiệu quả lớn ghê.”
“Trước còn nói không thích, thế mà giờ lại tỏ tình rồi. Vậy cô ấy phản ứng thế nào? Có đồng ý không?”
Thịnh Đình Xuyên xoay xoay ly cà phê trong tay: “Không đồng ý, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997043/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.