Để mẹ không phát hiện ra người gặp chuyện đêm đó là em gái mình, họ buộc phải dựng nên một lời nói dối.
Mà một lời nói dối thì lại cần vô số lời nói dối khác để che đậy.
“Mẹ thấy cô ấy đối xử với con… không giống với cách đối xử của một người được cứu mạng cho lắm.” — Dụ Cẩm Thu nhạy bén nhận xét, quan sát con trai mình — “Ánh mắt nhìn con rất bình thản.”
“Vậy nhìn ân nhân cứu mạng thì nên là ánh mắt như thế nào?”
“Ít nhất cũng phải là xúc động, biết ơn chứ.”
“Cô ấy đang làm việc.”
Dụ Cẩm Thu chỉ khẽ cười, cảm thán: “Cô gái này nhìn qua rất được, ngoại hình lẫn tính cách đều dễ chịu, thế mà lại bị ‘cắm sừng’ à?”
“Chắc là người nhà họ Kim đó, mắt mù.”
“Nghe nói con bé rất yêu cậu ta, thế mà lại bị phản bội ngay trong tiệc đính hôn, chắc đau lòng lắm, lúc riêng tư chắc không ít lần lén lau nước mắt, cũng là một đứa trẻ đáng thương.”
Thế mà Thịnh Đình Xuyên chỉ có thể cười gượng.
Riêng tư á? Có khi là đang cười thầm ấy chứ.
“Cái biểu cảm gì đây!” Dụ Cẩm Thu nhìn con trai, thấy trong ánh mắt anh thoáng chút khinh bỉ.
“Con làm sao vậy?”
“Người ta là cô gái tội nghiệp, con có thể có chút đồng cảm không? Bảo sao đến giờ vẫn ế.”
“……”
Thịnh Đình Xuyên thật sự khổ mà không nói được.
Chỉ có thể cảm khái, vở kịch của Tưởng Trì Vũ diễn quá tròn vai.
Ban đầu, vẫn còn nhiều người nghi ngờ chuyện xảy ra trong tiệc đính hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997001/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.