“Tiểu tổng Thịnh, giờ phải làm sao ạ?”
“Làm sao là làm sao?” Thịnh Đình Xuyên nhướng mày.
“Anh có muốn xông vào làm anh hùng cứu mỹ nhân không?” Trợ lý Lộ cười hì hì, “Biết đâu, tiểu thư Tưởng vì thế mà lấy thân báo đáp đấy.”
“Cậu dạo này rảnh lắm à?”
“Tôi…”
“Xem ra phim truyền hình xem cũng không ít.”
Trợ lý Lộ cười trừ: Được thôi, anh thanh cao, anh không cần người ta báo đáp.
Có giỏi thì đừng xuống xe nhé? Nhìn thêm một lúc, cậu lại thì thầm:
“Sao tôi cứ cảm thấy… tiểu thư Tưởng với gã kia vẫn còn chút tình cảm nhỉ? Nhìn ánh mắt cô ấy, hình như vẫn còn yêu hắn.”
Thịnh Đình Xuyên không nói gì, chỉ lặng lẽ dõi theo.
…
Lúc này, trong cửa hàng hoa, Tưởng Trì Vũ đang chuẩn bị đóng cửa, định thay đồ rồi đi đến điểm hẹn. Ai ngờ Kim Duệ lại bất ngờ xuất hiện.
“Trì Vũ, em tin anh đi, là Tưởng Thư Nhan cố tình dụ dỗ anh, anh cũng chỉ là hồ đồ nhất thời mới phạm phải sai lầm ấy. Người anh yêu nhất vẫn là em mà.”
Kim Duệ nói như thể ruột gan đứt từng khúc, “Chúng ta quay lại với nhau được không?”
Tưởng Trì Vũ khẽ cười khổ:
“A Duệ, em cũng từng muốn bên anh dài lâu. Nhưng…”
“Nhưng Tưởng Thư Nhan đã mang thai rồi.”
“Đứa bé là của anh. Anh để em gái em mang thai, giờ em biết làm sao? Giờ anh nên ở bên Thư Nhan nhiều hơn. Sau này đừng gọi em là Trì Vũ nữa, cứ gọi em một tiếng chị đi.”
Gương mặt cô đau khổ, như thể còn yêu sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997002/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.