Sau một lúc mới phản ứng lại, Tô Hàm Nguyệt mới kinh ngạc quay sang nhìn Hạ Tuần:
“Là Thư Ninh mang thai à?”
Sau khi được xác nhận, cô lập tức cầm điện thoại nhắn tin chúc mừng Thịnh Thư Ninh. Tuy nhiên, việc cô ấy mang thai vẫn chưa được công bố rộng rãi, phải chờ sau ba tháng, khi thai ổn định mới thông báo.
“Người khác mang thai, em vui cái gì chứ.” Hạ Tuần khẽ cười, “Là biết mình sắp làm bà nội rồi sao?”
Tô Hàm Nguyệt hừ nhẹ:
“Chúng ta mới đang trong giai đoạn tìm hiểu, chưa chắc đã kết hôn đâu.”
“Em nói gì cơ?”
Hạ Tuần vừa nói vừa kéo cổ áo len xuống:
“Em cắn anh thế này rồi, còn muốn không chịu trách nhiệm sao?”
Trên cổ anh có một dấu răng rất rõ, cắn sâu đến mức khó phai.
“Anh…” Tô Hàm Nguyệt vội đưa tay kéo áo anh lại chỉnh tề. Cũng chẳng thể trách cô, có lúc thật sự không kiềm chế được. Vừa chỉnh xong áo, tay còn chưa kịp rút về thì đã bị Hạ Tuần nắm lấy.
Ánh mắt anh đầy dịu dàng, giọng khàn khàn gọi cô:
“Tiểu Nguyệt.”
Âm thanh trầm thấp, như ngấm men say, len lỏi qua tai khiến tim người nghe run rẩy.
Anh cúi người, đặt xuống một nụ hôn sâu…
Trên bàn làm việc, bản vẽ thiết kế bị đẩy lệch sang một bên. Đáy mắt Tô Hàm Nguyệt như phủ một tầng sương mỏng, mặt bàn gỗ lạnh buốt, cô chỉ còn biết ôm chặt lấy người trước mặt.
Lạnh sao? Cuối cùng, lại nóng đến mức khiến người ta phát điên.
Cô không còn sức chống cự, còn anh thì hoàn toàn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997000/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.