“Phụt ——”
Tạ Tư Nghiên không nhịn được, phun cả ngụm trà lên màn hình máy tính và đống tài liệu trên bàn, cuống cuồng tìm khăn giấy lau sạch.
“Anh… anh rể?”
Là anh ta nghe nhầm sao? Hay Hạ tiên sinh bị tẩu hỏa nhập ma rồi?!
Hạ Văn Lễ vậy mà lại gọi cậu là “anh rể”? Dù gần đây anh và Giang Hàm đã quen nhau một thời gian, tạm gọi là “anh rể tương lai” cũng không sai, nhưng vì anh nhỏ tuổi hơn nên Hạ Văn Lễ chưa bao giờ gọi như thế.
“Anh rể, anh còn ở đó không?” – Giọng Hạ Văn Lễ hôm nay đặc biệt vui vẻ.
Chỉ là gọi một tiếng “anh rể”, có gì đâu mà không thể?
“Anh… anh có việc gì sao?” – Tạ Tư Nghiên kích động đến mức lưỡi líu lại.
“Cái bảng tổng hợp mấy điều cần lưu ý trong thai kỳ mà anh soạn đó, có thể gửi tôi một bản không?”
Tạ Tư Nghiên bị tiếng “anh rể” kia gọi đến choáng váng, đầu óc mơ màng, gửi luôn tài liệu vào hòm thư của anh, không suy nghĩ gì nhiều. Dù sao cũng nghe nói hai người họ đang lên kế hoạch sinh con, chuẩn bị trước cũng hợp lý.
Nhưng mà… anh rể?
Từ miệng Hạ Văn Lễ nói ra, sao nghe êm tai thế nhỉ?
Khi quay lại phòng, Giang Hàm thấy anh chàng “trà xanh” nhà mình ngồi cười ngớ ngẩn, nhịn không được hỏi:
“Làm sao thế? Nửa đêm cười gì như trúng xổ số vậy?”
Tạ Tư Nghiên chỉ nhàn nhạt đáp:
“Anh chợt thấy Hạ tiên sinh cũng là người tốt.”
Giang Hàm cau mày:
“Đêm hôm mà phát điên cái gì không biết…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996999/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.