Trần Tối lúc này đầu óc như muốn nổ tung.
Thông thường, những vụ báo cáo như thế này đều chỉ rõ số phòng — khả năng là thật rất cao.
Nhưng rốt cuộc là tên ngốc nào không quản nổi nửa thân dưới? Nếu để chuyện ầm ĩ, hôn lễ còn chưa cử hành đã bị bôi nhọ, đến lúc đó cả kinh thành sẽ cười vào mặt bọn họ.
Khi bọn họ đến tầng 18, cảnh sát đã phối hợp với quản lý khách sạn, trực tiếp mở cửa.
Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng phụ nữ hét lên:
“…Các người làm gì vậy? Mau cút hết cho tôi!”
“Chúng tôi nhận được tố cáo từ người dân, nói rằng có hoạt động mại dâm tại đây. Phiền lấy giấy tờ tùy thân ra kiểm tra.” Cảnh sát làm việc theo đúng quy định.
“Cái gì? Mại dâm á? Các người nhầm rồi! Các người có biết tôi là ai không? Chúng tôi là người yêu của nhau!” Một giọng đàn ông lớn tiếng phản bác.
“Trước tiên đưa giấy tờ ra.”
Hai người trong phòng ấp úng mãi vẫn không chịu xuất trình giấy tờ.
Cảnh sát thấy vậy, liền cứng rắn hơn. Cuối cùng, cả hai mới đành lôi ra chứng minh thư.
Hạ Văn Lễ đứng ngoài cửa, ra hiệu cho Trần Tối vào xem.
Vừa bước vào, Trần Tối đã thấy một bộ đồng phục thủy thủ rơi dưới đất, còn có mấy món đạo cụ “hỗ trợ cảm xúc” rải rác — chỉ cảm thấy mắt mình muốn mù luôn rồi.
Ặc—— Chơi vậy luôn á?!
Người phụ nữ trong phòng cuộn tròn trong chăn, thậm chí không dám ló đầu ra. Ngược lại, người đàn ông thì đang cố gắng tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996968/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.