“Nghỉ việc?”
Tay Lâm Hạo Dương khẽ run, tách trà trượt khỏi tay, rơi xuống đất vỡ tan.
“Thầy… Thầy Hạ? Thầy nói gì cơ? Nghỉ việc? Tại sao lại bắt em nghỉ việc? Em đã làm gì sai sao?”
Hạ Tuần ung dung cầm tách trà, thổi nhẹ làn hơi nóng đang lượn quanh miệng ly.
“Cậu thấy sao?”
Hai tay Lâm Hạo Dương đặt bên người siết chặt lại:
“Nếu là vì chuyện cuộc thi… đúng là em không bàn với thầy trước, tự ý quyết định, em sai, nhưng em có thể giải thích.”
“Lúc đó em thật sự nghĩ Tô Hàm Nguyệt đạo nhái trước. Em làm vậy… cũng chỉ là vì muốn tốt cho thầy.”
“Là trợ lý của thầy, em phải gánh vác phần khó khăn thay thầy. Lẽ nào lại trơ mắt nhìn cô ta cướp công sức của thầy sao?”
“Những việc em làm… tất cả là vì thầy!”
Hạ Tuần khẽ bật cười, giọng châm chọc:
“Vì tôi? Tôi sợ mình không gánh nổi cái ‘tốt’ của cậu đấy.”
“Thầy Hạ… Bao nhiêu năm nay em tận tụy, chưa từng làm việc gì gây tổn hại đến quyền lợi của thầy. Mà bây giờ chỉ vì chuyện nhỏ như vậy, thầy định đuổi việc em sao?”
“Chuyện nhỏ?”
Giọng Hạ Tuần lạnh đi, ngón tay khẽ vuốt ve tách trà tử sa trong tay.
“Nếu hôm đó tôi không chuẩn bị trước, cậu có định ép Hiệp hội trực tiếp tuyên bố phong sát cô ấy không? Đoạn tuyệt con đường tương lai của cô ấy luôn chứ gì?”
Giọng nói đột nhiên trầm xuống, mang theo từng tầng sát khí ẩn dưới sự điềm tĩnh.
Lâm Hạo Dương hít một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Em không có, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996966/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.