Thịnh Đình Xuyên sải vài bước dài tiến lên, cúi người, túm lấy cổ áo Nhậm Nhất Minh, lực tay mạnh đến mức kéo bổng cả người hắn ta từ dưới đất lên.
Anh ta liếc qua vị Chủ tịch hiệp hội vẫn còn đang trong trạng thái sững sờ:
“Tôi vốn không phải người trong ngành này, tiện tay giúp các người dọn rác một chút thôi. Mọi người cứ tiếp tục việc bình chọn.”
Nói dứt câu, anh ta liền xách Nhậm Nhất Minh kéo thẳng ra ngoài.
“Anh—” Thịnh Thư Ninh nhíu mày gọi.
“Em đừng đi theo.”
Anh cô – vốn đã chất đầy lệ khí – giờ lại vừa phát hiện ra mối quan hệ đặc biệt giữa chú út và cô Tô, trong lòng chắc chắn đang dồn nén lửa giận. Nếu anh ta thật sự dồn hết bực bội lên người Nhậm Nhất Minh, lỡ tay đánh chết tên khốn đó thì sao? “Yên tâm, anh có chừng mực.” – Thịnh Đình Xuyên buông một câu rồi kéo người đi thẳng.
Nhậm Nhất Minh vừa bị đá liên tiếp mấy cú, ngực như lộn ngược cả lên, đau đến mức không còn hơi sức kêu cứu.
Lúc này, người dẫn chương trình mới vội vã bước ra giải vây:
“Thật xin lỗi mọi người, vừa rồi có chút sự cố. Bây giờ chúng ta sẽ tiếp tục chương trình bình chọn!”
Hạ Tuần dắt tay Tô Hàm Nguyệt ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng quét qua người Lâm Hạo Dương…
Lạnh lẽo, hờ hững!
Lâm Hạo Dương thấy lạnh sống lưng.
Hỏng rồi.
Hạ Tuần đã từng đặc biệt dặn anh ta, chuyện liên quan đến Tô Hàm Nguyệt – không được can thiệp.
Vậy mà anh ta lại tự ý ra mặt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996955/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.