Trong đại sảnh yến tiệc, tiếng chạm cốc rộn ràng, mọi người mời rượu qua lại, xã giao không ngớt.
Tô Hàm Nguyệt gắng gượng, múc cho anh một bát cháo hải sản, nhỏ giọng nói:
“Sư huynh, anh ăn chút cháo lót dạ đi.”
“Anh không thích ăn hải sản.”
“Vậy… ăn chút thịt bò nhé?”
“Gần đây anh ăn chay.”
“…”
Thịnh Thư Ninh thẳng tay cầm đũa gắp cho anh nửa đĩa salad rau, “Anh, ăn đi.”
Thịnh Đình Xuyên bất lực, ngay cả em gái cũng bắt đầu đùa cợt với anh.
Anh liếc sang cô sư muội nhà mình:
“Tô Hàm Nguyệt, em nói thật với anh, em và Hạ Tuần rốt cuộc là quan hệ gì? Xác định rồi à?”
“Vẫn chưa ạ.”
“Là anh ta đang theo đuổi em?”
“Cũng coi như vậy…”
Thịnh Đình Xuyên trong lòng tạm thấy hài lòng một chút.
Dù gì thì thằng nhóc Hạ Tuần kia cũng chưa thực sự thành công.
Lúc này Hạ Tuần đang trò chuyện với giới đồng nghiệp, chủ yếu bàn đến chuyện đạo nhái ban nãy. Phía Bắc Trúc muốn xử lý trong âm thầm, còn hiệp hội lại muốn lấy anh ta ra làm ví dụ răn đe. Mấy người đang thảo luận mức xử phạt.
Anh vừa quay đầu lại đã thấy Thịnh Đình Xuyên đang ngồi ăn “cỏ”.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Hạ Tuần khẽ nhếch môi cười, Thịnh Đình Xuyên thì hừ lạnh, quay đầu làm như không thấy.
Nếu không vì ngại giữa chốn đông người, sợ sư muội bị đàm tiếu nếu anh bỏ đi, thì có đánh chết anh cũng không muốn ngồi đây đối mặt với cái bản mặt của Hạ Tuần.
Người ngoài thấy hai người ngồi cùng bàn, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996956/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.