Hạ Tuần khẽ bật cười đầy mỉa mai.
“Có gan đạo nhái nhưng lại không dám nhận. Chuyện bại lộ rồi thì đẩy hết trách nhiệm lên đầu một cô gái. Một kẻ mặt dày vô sỉ như cậu, tôi đúng là lần đầu mới gặp.”
“Với cái kiểu này…”
“Cậu cũng xứng nói mình thích cô ấy sao?”
“Cố tình giấu bản vẽ ăn cắp trong đống tài liệu thiết kế của cô ấy, chỉ để đến thời điểm này đẩy cô ấy ra làm bia đỡ đạn đúng không?”
“Vô liêm sỉ đến mức tận cùng, lại còn không có chút khí khái nào. Nếu cậu dám tự mình đứng ra nhận chuyện đạo nhái này, ít ra tôi còn nể cậu là người dám làm dám chịu. Nhưng kéo một người vô tội xuống nước, lợi dụng lòng tin của cô ấy – đó mới thật sự là hèn hạ!”
Từng câu từng chữ của Hạ Tuần như những nhát dao sắc lạnh, đâm thẳng vào lòng Nhậm Nhất Minh.
Xung quanh, tiếng bàn tán châm chọc nổi lên không ngớt, khiến Nhậm Nhất Minh như nghẹn một búng máu nơi cổ họng.
Chỉ cần Hạ Tuần tung bằng chứng ra, anh ta coi như xong đời.
Hạ Tuần nhấc tay nhẹ nhàng ra hiệu, Trần Tối lập tức gật đầu:
“Để tôi đi chiếu đoạn video đó.”
“Không được chiếu!” – Nhậm Nhất Minh hoảng hốt, da đầu tê rần.
Anh ta theo phản xạ định ngăn cản.
Nhưng bị Hạ Tuần giơ tay chặn trước:
“Anh Nhậm, anh làm gì vậy?”
“Không được… không thể phát đoạn đó…”
Giọng Nhậm Nhất Minh đã hoàn toàn mất kiểm soát, gần như gào lên.
Chính miệng anh ta nói Tô Hàm Nguyệt đã đưa bản vẽ trộm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996954/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.