Hạ Tuần chậm rãi đứng dậy, trên người là bộ vest được cắt may chỉnh tề, mái tóc hơi rối mang vẻ tùy ý. Khi anh đứng lên, cổ tay vô tình lộ ra chiếc đồng hồ đen ánh kim. Cả người anh toát lên vẻ thanh lịch kín đáo, phong thái ung dung, nổi bật không gì sánh bằng.
Anh dường như lúc nào cũng như thế – bình thản trước mọi biến cố, không hề bị lay động.
Nhưng lời vừa rồi của anh khiến tim Lâm Hạo Dương khẽ chùng xuống, vội vàng nói:
“Thầy Hạ, thầy hiểu lầm rồi, sao tôi dám tự ý quyết định thay thầy chứ.”
“Nhưng việc Tô Hàm Nguyệt và Nhậm Nhất Minh đạo nhái là chuyện quá rõ ràng.”
“Dù thầy có nể mặt mối quan hệ với nhà họ Thịnh đi chăng nữa, thì cũng không thể dung túng họ, để mặc cái ác sinh sôi như vậy được!”
Tô Hàm Nguyệt như bị sét đánh ngang tai.
Tất cả những chuyện xảy ra tối nay, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
“Ai nói tôi sẽ dung túng cái ác?” – Hạ Tuần liếc mắt nhìn sang Lâm Hạo Dương, ánh nhìn kia…
Lạnh nhạt, hờ hững.
Lâm Hạo Dương chợt rùng mình.
Ngay lúc đó, Trần Tối đã bước nhanh vào hội trường từ một bên, ghé sát tai Hạ Tuần nói mấy câu. Anh khẽ gật đầu, rồi nhìn về phía Nhậm Nhất Minh:
“Vừa rồi cậu nói, cậu chưa từng có cơ hội tiếp xúc với tác phẩm của tôi, cho nên không thể có chuyện đạo nhái?”
Đối diện với Hạ Tuần, Nhậm Nhất Minh bối rối thấy rõ.
Đặc biệt là khi anh ta thấy Hạ Tuần đang bước chầm chậm về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996953/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.