Hạ Tuần khẽ rên lên một tiếng, rời khỏi môi cô, nếm được chút vị máu. Anh giơ tay lau nhẹ khóe môi:
“Thật sự cắn anh à?”
“Em là bệnh nhân đấy.”
protected text
Hạ Tuần lùi nửa bước, thân thể Tô Hàm Nguyệt mất đi điểm tựa, đành phải tựa vào bàn rửa mặt phía sau, một tay chống đỡ, hơi thở dồn dập, cố gắng trấn định lại.
“Xem ra mấy năm em ra nước ngoài, chắc cũng không có bạn trai rồi.”
“Trai đẹp ở nước ngoài nhiều như thế, sao anh biết em không có?”
“Kỹ thuật hôn ấy mà, chẳng có chút tiến bộ nào.”
“….”
Tô Hàm Nguyệt nghẹn lời.
Cô ra nước ngoài là để học hành và làm việc, ai mà rảnh nghĩ đến chuyện yêu đương mỗi ngày.
“Nhìn anh hôn thành thạo như vậy, chắc đã từng quen không ít bạn gái rồi nhỉ.”
“Em cảm thấy anh hôn giỏi? Vậy em cắn anh làm gì?”
Không cắn? Chẳng lẽ lại để anh tiếp tục hôn tới cùng?
Huống hồ, ai rảnh mà ngồi đây bàn chuyện kỹ thuật hôn với anh chứ.
“Sau khi xuất viện, đến chỗ anh ở nhé?” – Hạ Tuần nhìn cô chăm chú.
Đồng tử Tô Hàm Nguyệt hơi giãn ra – anh điên rồi à?
“Em bị thương, cần có người chăm sóc.”
“Em có bạn bè, đồng nghiệp, không phiền thầy Hạ nữa.”
“Vậy thì anh chuyển đến chỗ em.”
Tô Hàm Nguyệt gượng cười: Ngài đại ca, anh có nghe em nói không vậy?
Đúng là đàn gảy tai trâu. Em nói một, anh bẻ sang mười.
“Em cũng không muốn để Thịnh Đình Xuyên phát hiện quan hệ của chúng ta đâu nhỉ. Vậy nên, có hai lựa chọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996935/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.