Trong khoảnh khắc đó, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hạ Tuần.
Tô Hàm Nguyệt cúi nhẹ đầu, tim đập loạn xạ không rõ nguyên nhân…
Chỉ thấy anh khẽ mỉm cười, không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận.
Đúng lúc này, một y tá gõ cửa bước vào để truyền nước cho Tô Hàm Nguyệt, câu chuyện vì thế được khéo léo chuyển hướng.
“…Thời tiết lạnh thế này, truyền nước vào tay cũng thấy buốt.” – Hạ lão phu nhân khẽ cau mày.
“Không sao đâu ạ, trong phòng có sưởi rồi, cháu không lạnh.”
Tô Hàm Nguyệt vẫn còn đang nóng ran cả người vì câu nói vừa rồi của Hạ Tuần, cứ như mồ hôi hột vã ra khắp người.
Lúc này, điện thoại ThịnhThư Ninh rung lên — là cuộc gọi từ Ngô Nhụy Y, chắc là có việc gấp ở cửa hàng. Cô ra ngoài nghe máy, thì ra có phóng viên kéo đến, muốn tìm hiểu chuyện xảy ra hôm qua.
“Nếu ảnh hưởng đến khách, hay gây cản trở kinh doanh, em cứ gọi báo cảnh sát.” – Cô dặn dò xong thì cúp máy.
Vừa xoay người, đã thấy anh trai mình không biết từ lúc nào đã đứng ngay phía sau. Cô cười gọi một tiếng:
“Anh.”
“Lát nữa rời bệnh viện, em về nhà một chuyến. Ông bà với ba mẹ đều rất lo cho em.”
Chung Thư Ninh gật đầu.
“Em nói xem, Hạ Tuần ấy… phải chăng là người vô tâm vô phế?” – Thịnh Đình Xuyên đột nhiên lên tiếng.
Chung Thư Ninh sửng sốt: “Anh, sao anh lại nghĩ thế?”
“Chuyện hôm qua lớn như vậy, cậu cả Nguyệt Nguyệt bị thương, em thì suýt nữa bị đâm… Anh càng nghĩ càng sợ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996936/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.