Bệnh viện
Sau khi mọi người rời đi, Tô Hàm Nguyệt ngồi xem điện thoại một lúc mới chợt nhận ra mình quên mang theo sạc. Cô định xuống quầy y tá mượn một cái đầu cắm, vừa vén chăn muốn xuống giường thì mới phát hiện — đến cả dép cũng không có.
Cô thở dài, đúng lúc đó, cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ.
“Vào đi.”
Cô tưởng là hộ lý mà Giang Hàm sắp xếp tới.
Dù sao cũng chỉ khâu vài mũi ở tay, không đến mức không tự lo được cho bản thân, căn bản là cô chỉ không muốn sư huynh ở lại qua đêm.
Dù gì hộ lý cũng đến rồi, nhờ người ta mua giúp ít đồ là được mà.
Tiếng cửa mở vang lên, Tô Hàm Nguyệt ngẩng đầu liền thấy một bóng dáng quen thuộc…
“Sao… sao lại là anh?”
Hạ Tuần tay xách túi mua sắm đầy đồ, không nói lời nào, cứ thế đi thẳng vào phòng bệnh.
“Thấy anh, em căng thẳng vậy sao?” Hạ Tuần hỏi như thể chẳng để tâm, tiện tay lấy từ trong túi ra một đôi dép bông màu xanh nhạt, đặt xuống trước chân cô.
“…Không có.”
“Tiểu Giang nói chúng ta là người yêu, bảo anh tới làm hộ lý.”
“…”
Tô Hàm Nguyệt cắn môi.
Chị Giang đúng là… lần đầu gặp đã gọi cô là “tiểu thím”, giờ lại tiện tay nhét luôn Hạ Tuần sang làm hộ lý, thực sự là không chừa cho cô một đường lui.
“Em định xuống giường làm gì?” Giọng anh vẫn thản nhiên.
“Đi mượn sạc.”
“Anh mang cho em rồi.”
Hạ Tuần ngoài việc đi siêu thị, còn quay lại căn hộ một chuyến, mang theo cả laptop và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996934/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.