“Ông nội?”
Hạ Tuần day trán, đầu nhức như búa bổ. Trong nhà, số người cùng thế hệ với Hạ Văn Lễ đã lập gia đình, có con cái không ít, thỉnh thoảng vẫn có đứa trẻ gọi cậu là ông nội – nhưng chuyện ấy chỉ xảy ra vào dịp Tết nhất thôi mà…
Giang Hàm, tốc độ của cô ấy thật sự không đùa được.
“Dạo này chú với cô Tô tiến triển đến đâu rồi?” Hạ Văn Lễ hỏi bâng quơ như thể lơ đãng.
“Với vai vế là vãn bối,cháu đang dò hỏi chuyện riêng của trưởng bối đấy à?”
“Cháu chỉ đang tính xem, hôm đám cưới có nên sắp thêm một chỗ ngồi không thôi.”
“……”
“Giờ nhìn thế này thì chắc không cần nữa rồi.”
Sắc mặt Hạ Tuần không có chút biến đổi.
Từ hôm tiễn cô về sau lần gặp ở nhà cũ, anh cũng chưa gặp lại Tô Hàm Nguyệt lần nào.
Nhưng anh cũng không vội, nội thất nhà cũ của họ Hạ sắp được đưa vào kế hoạch cải tạo, cơ hội gặp nhau chắc chắn vẫn còn.
Hạ Văn Lễ cũng chẳng phải người thích hóng chuyện, tất cả chỉ là nhiệm vụ ông nội giao phó.
Lão gia họ Hạ rất sốt ruột muốn biết tình hình yêu đương của đứa con “nghịch tử”, nhưng người nhà họ Hạ ai cũng ngại không dám hỏi, ba anh bảo hồi nhỏ anh và chú út lớn lên cùng nhau, thân thiết lắm, rồi đạp anh ra làm lính xung kích.
Thế là anh phải lên nhóm [Bảo vệ tình yêu] gửi tin nhắn:
[@Ông nội, bên chú út, hoàn toàn không tiến triển gì cả.]
Hạ lão gia: Biết ngay mà, thằng nhóc này đúng là vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996924/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.