Hứa Lệnh Phong nghiến răng, căm hận đến tột cùng.
Những lúc tỉnh táo, ông ta không lúc nào không mang hận trong lòng—hận không thể ăn tươi nuốt sống kẻ thù. Nếu không phải vì sinh ra một đứa con gái “nghịch tử”, thì sao ông ta lại rơi vào bước đường cùng này? “Nghe nói, trong lễ vật cầu hôn của nhà họ Tạ có cả một bức Bình An Thiếp của Vương Hi Chi, năm xưa được đấu giá tới hơn ba trăm triệu.”
“Nhà họ Tạ ra tay hào phóng như thế, chắc tiểu thư nhà ông gả qua đó cũng sẽ sống rất tốt.”
“Còn công ty, giờ có Hạ tiên sinh quản lý, chắc ông cũng yên tâm phần nào?”
…
Hứa Lệnh Phong giận đến mức muốn giết người.
Sao có thể để công ty của ông ta rơi vào tay người ngoài được chứ!
Tất cả vốn là của ông ta!
Chẳng lẽ từ đầu nhà họ Hạ đã âm mưu giam ông ta lại, để tiện bề đoạt lấy toàn bộ gia sản?
“Đã cầu hôn rồi, chắc ngày cưới cũng không còn xa. Là cha ruột, không biết ông có vinh hạnh được tham dự không nhỉ?” – giọng nói kia trầm thấp, mang theo ý trêu chọc.
“Hạ tiên sinh cũng đang bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ.”
“À đúng rồi, không biết ông có hay tin, Chung Thư Ninh chính là con gái thất lạc nhiều năm của nhà họ Thịnh, giờ đã chính thức nhận tổ quy tông rồi.”
Ầm!
Cảm xúc của Hứa Lệnh Phong như bị một quả bom nổ tung—sụp đổ hoàn toàn.
Năm xưa, vì chê bai Chung Thư Ninh, ông ta từng muốn đổi người khác cho Hạ Văn Lễ. Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996925/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.