Người kia thân hình rắn rỏi, bị cô đụng phải khi hoàn toàn không đề phòng.
Tô Hàm Nguyệt vội vàng cúi đầu xin lỗi:
“Xin lỗi, thật ngại quá, tôi không phải cố ý…”
Giây tiếp theo, cổ tay cô bị người ta giữ chặt, một lực mạnh kéo lấy cô, kéo tuột vào căn phòng gần nhất. Một mùi thuốc nồng đượm pha lẫn với hương thơm dìu dịu trong không khí ấm nóng ập tới.
Cô bị đẩy vào bên trong, cửa phòng khép lại vang lên một tiếng “cạch” giòn tan.
Lưng cô dán chặt lên cánh cửa, người đối diện đã áp sát lại gần.
“Em làm gì ở nhà anh?”
Giọng Hạ Tuần trong trẻo, khóe môi anh hơi cong lên, như cố kìm nén nụ cười.
Tô Hàm Nguyệt lúc này mới nhìn rõ người trước mặt, trong lòng không khỏi thầm rủa: Đúng là oan gia ngõ hẹp.
“Em đến tìm bà chủ Thịnh bàn chuyện hợp tác.”
“Tiện thể nghe lén luôn à?”
“Em không có!”
“Cứng miệng lắm.”
“Em thật sự…”
“Nhà anh ngoài mấy chỗ riêng tư ra, hầu như khu vực công cộng đều có camera giám sát.”
“…”
Tô Hàm Nguyệt nghiến răng. Lúc này cô mới nhận ra đây là một phòng điều chế hương, bên trong chất đầy nguyên liệu điều hương, trên các giá kệ đặt vô số thiết bị cùng nhang thơm. Mùi hương giao hòa tạo thành một loại hương khí lạ kỳ.
Lần đầu tiên cô thấy những thứ này, không khỏi tò mò liếc nhìn thêm vài lần.
Thế mà Hạ Tuần lại bất ngờ giơ tay lên, làm cô hoảng sợ theo bản năng né về phía sau, nhưng phía sau là cánh cửa, cô chẳng còn đường lui…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996913/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.