Trong phòng điều chế hương, hương trầm lượn lờ, trà nóng tỏa khói.
Ánh mắt Tô Hàm Nguyệt rời khỏi chiếc lư hương hình ngọc thố, rơi trên người đối diện.
Hạ Tuần tựa lưng vào ghế, ngồi gần cửa sổ, ánh nắng xuyên qua tấm rèm chiếu lên người anh. Anh nhấp trà, cả người toát lên vẻ lười nhác, ung dung mà lại phóng khoáng.
Ngông mà không loạn, nhàn tản như mây như trăng.
Ngay cả khi im lặng ngồi đó, người đàn ông này cũng có thể khiến người ta khó lòng rời mắt.
“Những năm qua em ra nước ngoài làm gì?” Anh hỏi một cách tùy ý.
“Làm việc.”
“Vậy à?”
Hạ Tuần từng âm thầm nhờ người trong giới tìm hiểu tung tích của cô, “Sau khi em nghỉ việc, có người ở studio muốn tìm em, nhưng mãi không liên lạc được.”
“Em tham gia một vài dự án bảo mật.”
Hạ Tuần gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Anh hiểu, một số công việc liên quan đến bảo mật có thể giúp người làm ẩn giấu hoàn toàn tung tích.
Đang nói chuyện, điện thoại Hạ Tuần rung lên—là của ba anh. Anh nhấc máy: “Ba.”
“Thằng khốn này! Con trốn ở đâu đấy hả?!”
“Bảo Ba phía sau bình phong có người, kết quả thì sao? Người ta chạy mất rồi!”
“Hạ Tuần! Ba nói cho mày biết, chuyện hôm nay… ba rất tức giận!”
…
Tô Hàm Nguyệt không nghe rõ bên kia đang nói gì, chỉ thấy Hạ Tuần đang nghe điện thoại, nên cô đứng dậy đi quanh phòng điều chế hương một chút. Với cô, nơi này rất mới mẻ: các loại dược liệu điều hương được xếp thành từng loại, các kiểu lò trầm, bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996914/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.