Nghe xong lời Hạ Tuần nói, một lúc sau Tô Hàm Nguyệt mới dần bình tĩnh lại.
Sư huynh lại giao mình cho anh ta sao? Tên này chắc chắn là đang báo cáo sai tình hình!
“Không đời nào sư huynh sẽ nói với anh những lời như thế,” cô nói chắc như đinh đóng cột.
Thế nhưng Hạ Tuần lại bật cười thành tiếng.
Tô Hàm Nguyệt nhìn con đường ngày càng gần với khu căn hộ, nghiến răng lên tiếng:
“Thầy Hạ, chuyện em vừa nhắc đến với anh, anh nghĩ thế nào rồi?”
“Để anh cân nhắc một chút.”
“……”
“Dù sao năm đó người bị bắt nạt là anh, anh cũng phải suy nghĩ xem có nên đi mách cậu ta không.”
Tô Hàm Nguyệt nghẹn một hơi, mặt đỏ bừng bừng.
Chẳng lẽ…
Anh ta định bắt đầu lật lại chuyện cũ? Còn đòi đi mách nữa?
Anh ta là con nít ba tuổi chắc? Trước kia sao cô không phát hiện ra, anh ta là loại người thế này chứ?
Mang theo tâm trạng thấp thỏm cả quãng đường, vậy mà Hạ Tuần lại không nói thêm gì. Đến nơi, anh chỉ đưa cô tới dưới khu căn hộ rồi quay xe đi ngay, không thừa một lời.
Tô Hàm Nguyệt về nhà, vừa ngả lưng xuống giường là lập tức thất thần.
Cô từng nghĩ tới rất nhiều khả năng cho lần tái ngộ với Hạ Tuần.
Nhưng không bao giờ ngờ được, nhà họ Hạ và nhà họ Thịnh lại trở thành thông gia.
Lần này thì đúng là không thể trốn tránh được nữa.
Lúc tắm, cô mới nhìn rõ dấu răng hằn rõ nơi cổ qua gương — vết cắn này đúng là chẳng nhẹ tay chút nào.
Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996910/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.