Đây là địa bàn của sư huynh, Tô Hàm Nguyệt sợ đến mức hồn vía lên mây.
Điều quan trọng là…
Trước kia Hạ Tuần đâu có như vậy.
Dù cô có trêu chọc thế nào, phần lớn thời gian anh cũng chỉ giữ dáng vẻ trầm ổn như núi.
Phong độ, điềm tĩnh, tiết chế, lý trí…
Nhưng Hạ Tuần bây giờ, hoàn toàn không giống người mà cô từng quen biết. Chẳng lẽ hai năm cô rời đi, anh đã trải qua cú sốc nào đó? Tim cô đập thình thịch, tới khi cảm thấy như sắp ngạt thở, Hạ Tuần mới buông cô ra.
Làn gió lạnh lại luồn vào cổ, cô không thấy lạnh, ngược lại còn thấy toàn thân như bị nung nóng.
“Trời lạnh, em về trước đi.”
Hạ Tuần nói xong, còn chu đáo giúp cô chỉnh lại cổ áo len.
Nhiệt độ nơi cổ Tô Hàm Nguyệt vẫn chưa tan đi, đầu óc cô như bị hành động bất ngờ đó khuấy đảo, rối tung rối mù.
Cô hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu khi bước ra ngoài là gì, hậu quả là…
Cô bị lạc đường.
Thịnh Đình Xuyên thấy cô đi quá lâu vẫn chưa quay lại, liền gọi điện rồi đích thân ra đón.
“Đi vệ sinh mà cũng lạc đường? Em cũng giỏi thật đấy.” Thịnh Đình Xuyên bất lực lắc đầu.
Thầy từng nhận không ít học trò, Tô Hàm Nguyệt là người có tư chất và năng lực rất tốt, tuy rằng xuất phát muộn, kiến thức nền còn yếu, nhưng vì thầy không yên tâm giao cho người khác dẫn dắt, nên đã nhờ anh – người sư huynh này – kèm cặp cô.
Tô Hàm Nguyệt mỗi lần gặp khó khăn, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996909/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.