Sau khi xác nhận chuyện có bạn trai hay chưa, Thịnh Đình Xuyên còn đặc biệt dặn dò:
“Giờ ngoài kia lòng người phức tạp, em quen bạn trai thì nhất định phải sáng suốt, đừng thấy người ta đẹp trai mà cứ thế đâm đầu vào.”
Tô Hàm Nguyệt gật đầu đồng ý.
Thế nhưng trong lòng cô vẫn cứ cảm thấy có một ánh mắt luôn dõi theo mình.
Như thể có gai nhọn đâm vào lưng.
Chắc chắn là Hạ Tuần.
Nếu anh ta mà nhắc lại chuyện cũ với sư huynh cô, thì cô tiêu đời rồi.
Từ lúc Hạ Tuần xuất hiện, cô đã ăn uống không còn thấy ngon miệng, chỉ cầm ly rượu vải trước mặt nhấp vài ngụm, chất rượu thơm ngọt mềm mại trôi xuống cổ họng khiến tim cô khẽ rúng động, toàn thân cũng dần nóng lên.
Cô lén liếc nhìn Hạ Tuần một cái.
Bề ngoài thì giả vờ bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng sợ muốn chết.
Thịnh Thư Ninh biết rõ nội tình, liếc nhìn Tô Hàm Nguyệt, rồi lại kín đáo quan sát chú út nhà mình.
Cảm giác không khí giữa hai người này thật kỳ lạ.
Có điều Tô Hàm Nguyệt đã nhờ cô giữ kín, Thịnh Thư Ninh đương nhiên không hé răng.
Cô cũng chẳng có nhiều tâm trí để quan tâm tới hai người họ, bởi bữa ăn sắp kết thúc thì mẹ cô đã nhắc tới chuyện hôn lễ, tính bàn với nhà trai để sớm định ngày.
Là hôn lễ của em gái mình, Thịnh Đình Xuyên tất nhiên đặc biệt quan tâm, cũng vì thế mà chẳng còn dư tâm trí để chú ý đến tiểu sư muội.
Tô Hàm Nguyệt đứng dậy đi vào nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996908/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.