Trong đại sảnh yến tiệc.
Dưới ánh đèn pha lê lấp lánh phản chiếu, Chung Thư Ninh chậm rãi bước lên sân khấu trong sự vây quanh của người nhà họ Thịnh. Cô khoác trên mình ánh hào quang rực rỡ, tựa như vì tinh tú giữa muôn vàn ánh mắt ngưỡng mộ. Giây phút này…
Cô dường như đã có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời.
—
Dưới khán đài, tiếng bàn tán râm ran vang lên.
“Chung Thư Ninh chẳng phải là trẻ mồ côi sao?”
“Nghe nói là lúc nhỏ gặp tai nạn rồi bị thất lạc, giờ tìm lại được, quả thực không dễ.”
“Cũng là đứa trẻ đáng thương. Nếu khi xưa không bị lạc, lớn lên trong nhà họ Thịnh, chắc chắn sẽ được nâng niu như công chúa, đâu đến nỗi chịu nhiều uất ức như vậy.”
“Bảo sao tiểu tổng giám đốc Thịnh lại có thái độ khác biệt với cô ấy từ đầu, hóa ra đã sớm nhận ra rồi?”
“Có khi là tâm linh tương thông giữa anh em ruột.”
—
Mọi người ngầm hiểu ý nhau, chẳng ai nhắc đến chuyện của Thịnh Tú Hoa.
Nghe nói bà ta gặp tai nạn giao thông, hiện đã được đưa vào bệnh viện. Thịnh Tâm Dư bị nghi cố ý gây tai nạn, đã bị tạm giữ. Do phẫu thuật cần người thân ký tên, nên Trịnh Khắc Quân – người vẫn chưa hoàn tất thủ tục ly hôn – đã vội vã đến bệnh viện.
Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, nhà họ Thịnh đã hoàn toàn thay đổi!
…
Ông cụ Thịnh cầm micro, phát biểu:
“Xin lỗi mọi người, vì phải xử lý một vài việc nên để các vị đợi lâu. Cảm ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996902/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.