Không biết vừa rồi nói đến chuyện gì, hai người cười rộ lên rạng rỡ.
Đôi mắt tựa thu thủy, mỗi một cái nhìn đều như vẽ nên tranh.
Cô mặc một chiếc váy lễ phục màu nhạt rất đơn giản, đặc biệt khiêm tốn.
Nhưng vẫn không giấu nổi vẻ đẹp trời ban trên khuôn mặt ấy.
Bàn tay đang buông thõng bên người của Hạ Tuần bất giác siết lại, đúng lúc đó, người kia cũng quay đầu lại. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cô sững người, tựa như tâm thần bị giam giữ trong chớp mắt.
Anh mặc một bộ vest dạ hội giản dị, đôi mày đôi mắt trầm ổn, ung dung.
Vẻ phong nhã độc lập giữa thế gian, không phô trương nhưng cũng chẳng hề lu mờ.
Ánh đèn rọi xuống người anh, như phủ lên anh một lớp sương tuyết, khiến cả thân hình toát lên vẻ thanh lãnh như thần tiên hạ phàm.
Bóng dáng ấy, bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt, dọa cô giật mình, sắc mặt tái nhợt đi đôi phần.
“Thịnh tổng, tôi còn có việc khác, xin phép đi trước!” – Cô nói xong, đặt ly rượu xuống, nhấc váy lên, gần như chạy đi.
“Hửm?”
Chung Thư Ninh sững người.
Rõ ràng đang trò chuyện vui vẻ, sao lại bỏ chạy vậy? Cô còn đang tính nhân cơ hội này giới thiệu chú út với cô ấy nữa, cả hai đều học thiết kế, chắc chắn sẽ có tiếng nói chung.
Tuy không gặp mặt nhiều lần, nhưng trong ấn tượng của Chung Thư Ninh, cô ấy luôn điềm đạm, chững chạc, tao nhã. Vậy mà giờ trông chẳng khác gì người vừa làm chuyện xấu, chạy biến như gió thoảng.
Chẳng phải nói tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996903/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.