Khuôn mặt Thịnh Tú Hoa dần trở nên đỏ bừng rồi tím tái, nhưng bà ta vẫn tiếp tục cười lớn điên dại, đến khi mắt đỏ ngầu, hơi thở đứt quãng, gần như không thể hít nổi không khí.
Dụ Cẩm Thu vội vàng nắm lấy cổ tay chồng mình, ngăn cản: “Mậu Chương!”
Bởi vì…
Ông ấy thật sự định bóp chết em gái mình.
Chung Thư Ninh cau mày — dẫu gì cũng không thể để ba ruột của mình giết người ngay tại chỗ.
May mà Thịnh Mậu Chương cuối cùng cũng buông tay.
Thịnh Tú Hoa lập tức ngã gục xuống sàn, ôm lấy cổ, ho sặc sụa đến mức run rẩy toàn thân.
Bên cạnh, Thịnh Tâm Dư đã hoảng loạn đến phát điên, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Trong đầu cô talúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
Xong rồi.
Mẹ mình xong rồi.
Còn mình… cũng tiêu đời.
Xung quanh vang lên những lời bàn tán:
“Bà ta đúng là điên thật rồi.”
“Ông bà Thịnh từ trước đến nay chưa từng thiên vị ai cả. Cả Trịnh Khắc Quân làm con rể mà còn được tặng cổ phần, đủ thấy họ công bằng tới mức nào — nhà ai lại ưu ái rể như thế.”
“Chính bà ta quá tham lam! Lúc nào cũng muốn nuốt trọn cả nhà họ Thịnh.”
“Chứ còn gì nữa? Không thì sao Thịnh Tâm Dư lại dám tự xưng mình là đại tiểu thư nhà họ Thịnh? Cô ta xứng chắc!”
…
Trong tiếng xì xào đó, Thịnh Mậu Chương từ tốn cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn em gái đang quằn quại dưới đất.
“Thịnh Tú Hoa, có một chuyện… mà cô mãi không biết.”
“Tôi đã tìm được con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996901/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.