Tuy nhiên, Thịnh Tú Hoa rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Đặc biệt là khi đối mặt với ánh mắt chất vấn của anh trai và chị dâu, bà ta trừng mắt tức giận nhìn Vạn Mẫn Mẫn.
“Cô rốt cuộc có biết mình đang nói gì không? Đình Xuyên là cháu ruột của tôi đấy! Cô có bằng chứng gì mà dám ăn nói hàm hồ, vu khống tôi?”
“Ba, mẹ, anh, chị, mọi người đừng nghe cô ta nói bừa!”
Vạn Mẫn Mẫn không phải người quá thông minh, trong khi Thịnh Tú Hoa lại là người cẩn trọng và khôn khéo, trong tay cô ta quả thật không có chứng cứ.
Khuôn mặt cô ta đỏ bừng vì tức giận.
Thịnh Tâm Dư đưa tay xoa má mình đang đỏ ửng, nói: “Ông bà ngoại, mọi người xem đi, rõ ràng là cô ta nói linh tinh, chẳng biết bị ai xúi giục, lại dám vu khống mẹ cháu ngay trong dịp thế này.”
“Không có! Tôi không nói bừa!” Vạn Mẫn Mẫn nghiến răng, “Tôi còn giữ lọ thuốc mà bà ta đưa!”
“Chẳng ai biết thứ đó cô moi từ đâu ra!”
“Có khi là vì cô biết mình không phải con ruột của cậu và mợ, nên muốn dùng cách khác để đổi đời. Đã xảy ra chuyện như thế, lại còn đúng dịp như vậy, nhất định sẽ có người đứng ra chịu trách nhiệm!”
“Đúng là loại đàn bà tham lam vô độ!”
Vạn Mẫn Mẫn thở gấp, “Không phải! Tôi thề, nếu tôi nói dối nửa câu, trời đánh chết tôi!”
“Thịnh Tú Hoa, bà có dám thề không?”
“Nếu chuyện này có liên quan đến bà, thì con gái bà ra đường bị xe đâm chết!”
“Đồ mất dạy!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996897/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.