Ngón tay đặt bên người của Thịnh Tú Hoa đột ngột siết chặt.
Hô hấp của bà ta trở nên gấp gáp, tức giận đến mức như gan cũng run lên từng hồi.
Bà ta vốn cho rằng Vạn Mẫn Mẫn dễ điều khiển, mới đưa cô ta vào cửa, tưởng là một con chó ngoan ngoãn, ai ngờ lại là một con chó điên biết cắn người! Thịnh Tú Hoa có cảm giác như bị sét đánh ngang tai.
Bà ta nghiến chặt quai hàm đến mức cắn rách cả má trong.
Không kìm được nữa, bà ta lao thẳng về phía trước, hận không thể bóp chết con nhãi này tại chỗ.
“Mày đang nói linh tinh cái gì vậy hả!”
“Lại là không có chứng cứ à?”
“Anh, chị dâu, là em nhất thời hồ đồ, bị ma xui quỷ khiến mới đưa con tiện nhân này về nhà! Nó không chỉ muốn quyến rũ Đình Xuyên, mơ mộng được gả vào hào môn, không thành công lại giở trò khác. Giờ thì trắng trợn vu khống em giết người, nó đúng là điên rồi!”
Thịnh Mậu Chương cũng chau mày: “Cô Vạn, vụ việc năm đó đã được cảnh sát kết luận là tai nạn, mong cô cân nhắc lời nói của mình.”
Vạn Mẫn Mẫn không lùi bước: “Chuyện năm đó cháu không tận mắt chứng kiến nên không dám khẳng định, nhưng khi Thịnh Tú Hoa tìm đến cháu, bà ta kể rất nhiều chi tiết về tai nạn.”
“Bao gồm trong xe có mấy người, chiếc xe làm sao mất lái rồi lao xuống biển.”
“Cảm giác ấy… giống như—”
“Bà ta có mặt trong xe lúc xảy ra chuyện.”
Hạ Văn Lễ đột nhiên lên tiếng: “Có một số chi tiết, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996898/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.