Bởi vì hai cụ nhà họ Thịnh hôm nay đến thăm một người bạn cũ — chính là người nhà họ Thương.
“Ba, mẹ.” Dụ Cẩm Thu đứng dậy, Thịnh Đình Xuyên cũng gọi một tiếng: “Ông bà nội.”
Hạ Văn Lễ và Hạ Tuần theo đúng phép tắc, cũng lần lượt cúi đầu chào hai vị trưởng bối.
Chỉ có Chung Thư Ninh hơi ngây người vài giây, rồi mới nhỏ giọng nói: “Cháu chào ông Thịnh, bà Thịnh.”
Ông Thịnh? Ông cụ khẽ nhíu mày, gần như không dễ nhận ra. Nếu bỏ bớt chữ “ông” đi, nghe còn thuận tai hơn nhiều.
Từ nhỏ, Thịnh Tâm Dư đã rất sợ ông ngoại, bị ông quát một tiếng như sấm nổ bên tai, cô ta lập tức hồn vía lên mây, đâu còn tâm trí mà để ý biểu cảm của người xung quanh.
“Sao thế? Câm rồi à? Gặp ông mà một tiếng chào cũng không có?” Ông cụ liếc cô cháu gái đang ngồi bệt dưới đất, trong mắt đầy thất vọng và tức giận.
“Ô… ông ngoại.” Thịnh Tâm Dư cảm giác như lưỡi mình bị buộc chặt, nói năng run rẩy không thành câu.
“Đứng dậy rồi nói chuyện.”
Sau khi ông cụ ngồi xuống, phất tay ra hiệu cho mọi người cùng ngồi, lúc này Thịnh Tâm Dư mới từ từ bò dậy khỏi sàn. Khi nãy ông ngoại đột nhiên xuất hiện khiến cô ta hoảng loạn ngã nhào, giờ xương cụt vẫn còn đau âm ỉ.
Chung Thư Ninh thì quay sang liếc nhìn anh trai mình, ánh mắt mang theo ý hỏi: Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thịnh Đình Xuyên giả vờ đang ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Anh biết nói gì đây?
Ông bà nội đã quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996882/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.