“Anh, anh đánh em?”
“Anh vì con tiện nhân đó mà đánh em sao?”
Từ nhỏ đến lớn, Thịnh Tâm Dư dù có từng bị mắng mỏ, nhưng chưa từng bị ai tát, đôi mắt cô ta trừng to đầy kinh ngạc.
“Em dám nói thêm một câu nữa thử xem.” Vẻ mặt Thịnh Đình Xuyên lạnh như băng.
“Có phải cô ta cho anh uống thuốc mê hồn gì rồi không? Đến mức khiến hồn vía anh cũng bị dụ đi mất. Em mới là em gái ruột của anh đấy! Cô ta bôi nhọ anh, em đứng ra bảo vệ anh, vậy mà anh lại vì con tiện nhân đó mà đánh em sao?”
Lời còn chưa dứt, Thịnh Đình Xuyên lại bất ngờ vung tay lên.
Cánh tay anh hạ xuống mạnh mẽ.
Một cú tát đau điếng quất ngược lại lần nữa!
Thịnh Tâm Dư bị đánh ngã nhào xuống đất, đầu suýt chút nữa va vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Khuôn mặt đau rát như bị thiêu đốt.
“Anh!” cô ta kêu lên.
Giọng Thịnh Đình Xuyên trầm thấp: “Miệng em nói toàn ‘tiện nhân’, nhà họ Thịnh dạy em như thế đấy à?”
“Còn nữa…”
“Em chỉ mang họ Thịnh, chứ không phải em gái ruột của anh. Chỉ là em họ mà thôi.”
Thịnh Tâm Dư loạng choạng đứng dậy từ mặt đất, hai cái tát đều đánh vào cùng một bên mặt, lại thêm lực tay của Thịnh Đình Xuyên vốn rất mạnh, mặt cô ta lập tức sưng tấy lên, khóe miệng cũng rỉ máu. Mái tóc vốn được búi gọn để gặp Hạ Tuần, giờ đây cũng rối tung.
“Anh bị điên rồi sao, là cô ta vu oan cho anh mà! Sao anh còn bênh vực cô ta!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996881/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.