Dạo gần đây, Chung Thư Ninh vẫn ở lại khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, bên cạnh luôn có Dụ Cẩm Thu ở cùng chăm sóc.
Từ sau chuyện Chung Triệu Khánh bất ngờ xuất hiện, khiến cô bị một phen kinh động, nhà họ Thịnh cũng chủ động tỏ rõ thân thiết hơn với cô, không ai lên tiếng dị nghị gì.
Thế nhưng, trong một lần dùng bữa, Dụ Cẩm Thu bất ngờ nhận được cuộc gọi từ cha chồng.
“Ba.”
Chung Thư Ninh biết, ông bà ngoại đều đã mất, người mẹ gọi là “ba” chắc hẳn là ông nội của mình.
“…Không trách Tâm Dư, chuyện đã qua rồi.”
Dụ Cẩm Thu mỉm cười, “Sao thế? Con bé lại tìm ba kể lể gì à? Nói bị Mậu Chương với Đình Xuyên mắng cho vài câu?”
“Lúc gọi điện, con bé vừa nói vừa khóc, nên ba mới gọi hỏi thử.”
Cụ ông họ Thịnh thở dài.
“Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu.”
Dụ Cẩm Thu nhẹ nhàng.
“Không sao là tốt. Dạo này ba với mẹ con chuẩn bị về Kinh thành. Con dạo này sức khỏe yếu, đừng bận tâm quá nhiều, có gì cứ để Mậu Chương lo là được.”
“Con biết rồi.”
…
Sau mấy câu khách sáo nữa, Dụ Cẩm Thu cúp máy, nhưng sắc mặt lại không mấy dễ chịu.
Đưa Chung Triệu Khánh vào khu nghỉ dưỡng, Thịnh Tâm Dư tuyệt đối không phải vì bộc phát lòng tốt—mà là cố ý.
Sau khi con gái “mất” năm đó, Dụ Cẩm Thu sống ở Hạ thành suốt một thời gian dài, ấn tượng của bà về cô cháu gái này vẫn dừng ở hình ảnh một đứa trẻ có phần bướng bỉnh, kiêu ngạo nhưng chưa đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996868/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.