Dụ Hồng Sinh nhìn thằng cháu trai mà tức không thở nổi. Thằng nhóc này bình thường có đánh mấy roi cũng chẳng nói nổi một câu, suốt ngày mặt lạnh như tiền, cứng đầu cố chấp.
Vậy mà dạo này không chỉ nói nhiều, còn biết cách khiến người khác phát cáu.
Đúng là có em gái rồi, tính cách cũng thay đổi theo.
“Cậu à, chuyện này ba mẹ cháu sớm muộn cũng biết, lẽ nào cậu muốn để họ trách mắng em gái cháu?” – Thịnh Đình Xuyên thẳng thắn nói.
“Cháu đang muốn dùng đạo lý để ép ta à?” – Dụ Hồng Sinh cau mặt, giọng lạnh tanh.
“Cậu là trưởng bối.”
Chung Thư Ninh ngẩn người—
Bình thường hai người họ…
Cũng nói chuyện kiểu này sao?
Dụ Hồng Sinh không trả lời, chỉ cúi đầu tiếp tục lau máy ảnh.
Thịnh Đình Xuyên khẽ liếc mắt ra hiệu cho em gái. Chung Thư Ninh lập tức dịch người sang bên cạnh, hai tay đưa tách trà tới:
“Cậu, cậu uống trà đi ạ.”
Dụ Hồng Sinh trầm giọng:
“Dù trong tình huống nào, cũng đừng tự đẩy mình vào nguy hiểm.”
“Cháu biết lỗi rồi ạ.”
“Đợi thằng nhóc Hạ Văn Lễ về Bắc Kinh, bảo nó đến gặp ta.”
“Cậu uống trà đi, không uống là nguội mất.” – Chung Thư Ninh cười nhẹ.
Lúc này Dụ Hồng Sinh mới nhận lấy tách trà, nhấp một ngụm cho dịu cổ họng, rồi đột nhiên hỏi:
“Đúng rồi, thằng họ Ngụy đó nói năm xưa bị Hạ Văn Lễ đánh là vì cháu? Hai đứa quen nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662885/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.