“Hạ Văn Lễ, Hạ Văn Lễ, anh có ý gì vậy? Anh thả tôi ra! Anh định làm gì tôi…”
Hắn ra sức gào thét, nhưng vẫn không ngăn được bước chân rời đi của Hạ Văn Lễ.
“Tôi có thể xin lỗi mấy cô gái đó, tôi có thể đền tiền cho họ, chỉ cần anh cho tôi về nước, tôi đi tù cũng được.”
“Anh đừng đi! Anh không được bỏ mặc tôi! Anh định làm gì tôi vậy!”
“Anh đang phạm pháp đấy, Hạ Văn Lễ ——”
Dù hắn có gào thét khản cổ.
“Gia, để tôi lái xe.”
Đi cùng còn có Trần Tối.
Hạ Văn Lễ ngồi thẳng lên ghế sau, gửi một tin nhắn cho Dụ Hồng Sinh:
【Cậu, người giao cho cậu xử lý.】
Những năm qua Dụ Hồng Sinh sống ở nước ngoài để phụ trách khai thác đá quý, nên quen biết không ít người trong cả giới hắc đạo lẫn bạch đạo. Đối phó loại cặn bã này, ông ta có cả đống cách. Chỉ cần ông ta muốn, cả đời nhà họ Ngụy cũng đừng mong tìm lại được hắn.
Vốn dĩ, chuyện này Hạ Văn Lễ không định phiền đến người cậu này.
Chỉ là hiện tại ông đang ở nhà Thịnh Đình Xuyên, Chung Thư Ninh bàn chuyện này với anh trai, không cẩn thận để ông nghe được.
Dụ Hồng Sinh dặn dò Hạ Văn Lễ:
Đối phó loại người cặn bã thế này—
Không cần thiết để mấy đứa nhỏ phải vấy bẩn tay.
…
Tại bệnh viện.
Khi Hạ Văn Lễ đến phòng bệnh, Chung Minh Diệu đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662884/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.