Cô gái ấy bước về phía phòng hóa trang gần đó. Ngay sau đó, trong phòng vang lên tiếng tranh cãi.
Hạ Văn Lễ vốn không thích hóng chuyện. Huống hồ, mấy cô bé này trông chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi, một đám trẻ con cãi vã thôi mà.
Chỉ là muốn quay lại hội trường, buộc phải đi ngang phòng hóa trang.
“…Chung Thư Ninh, cậu dựa vào cái gì nói là tớ làm hỏng giày của cậu!”
“Trước khi lên sân khấu, chỉ có cậu uống cà phê!”
“Thì cũng có thể là người khác đổ cà phê của tớ vào đó, cậu lấy gì khẳng định là tớ?”
Trí nhớ của Hạ Văn Lễ vốn rất tốt.
Anh lập tức nhận ra—
Đây chính là cô gái khi nãy mỉa mai rằng “đại tiểu thư không ăn cơm bình dân”.
Cô bé kia lúc này nghe đầy vẻ oan ức:
“Thầy ơi, thầy xem Chung Thư Ninh kìa, không có bằng chứng mà vu oan cho em.”
“Thôi được rồi Thư Ninh, chắc chỉ là hiểu lầm thôi, bỏ qua đi, giày giặt sạch là được rồi.” – Giáo viên ra mặt giảng hòa.
“Chúng ta đến đây là để học hỏi giao lưu, đừng để người ta chê cười.”
“Còn em nữa, Chung Thư Ninh, chuyện nhỏ xíu thôi, có đáng khiến quan hệ giữa các bạn trở nên căng thẳng vậy không?”
Hạ Văn Lễ khẽ nhướng mày.
Ý là bắt cô gái ấy phải nhẫn nhịn nuốt cục tức này xuống?
Nhiều người lớn khi giải quyết mâu thuẫn chỉ biết “giảng hòa cho yên chuyện”,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662886/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.