Nắng cuối thu chiếu rọi lên người, lẽ ra phải cảm thấy ấm áp, vậy mà lúc này Hạ Tuần lại cảm thấy toàn thân lạnh toát, như thể đang đứng giữa vùng băng nguyên nơi địa cực, gió rét hun hút như lưỡi dao, len lỏi vào tận xương cốt.
Chỉ có trái tim đập thình thịch dữ dội, vẫn đang nhắc nhở anh—
Anh còn sống!
Chỉ vài giây ngắn ngủi thôi mà dài đằng đẵng như cả năm trời.
Ánh mắt anh chạm phải Hạ Văn Lễ, người cháu trai tốt nhất trong nhà lại còn mỉm cười với anh.
Nụ cười kia dường như đang nói:
“Chú út, bất ngờ không? Giữ bình tĩnh nhé!”
Khoảnh khắc đó, như có người cầm búa sắt, giáng một cú thật mạnh vào tim anh.
Ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Bởi vì—anh bị chính đứa cháu trai thân thiết nhất đâm sau lưng!
Chuyện lớn đến thế, vậy mà Hạ Văn Lễ không hé răng lấy một lời, hay thật đấy Hạ Văn Lễ, chú đã coi cháu như ruột thịt, còn cháu lại đối xử với chú như vậy sao?
Hay lắm!
Lúc này, Thịnh Mậu Chương đã đón vợ xuống xe, có nhân viên y tế hỗ trợ đưa xe lăn xuống, ông mới đích thân bế Chung Thư Ninh ra khỏi xe, sau đó quay sang chào mọi người nhà họ Hạ:
“Chào Hạ lão gia, lão phu nhân, đã làm phiền rồi.”
Tuy có quen mặt, nhưng thật ra chẳng thân.
“Không phiền đâu, nói gì lạ thế.” Hạ lão gia như sực tỉnh, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662869/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.